Tủi nhục, Xuân theo người bạn gái lên Thủ Đức ở trọ, tìm cách phá thai. Ở nơi trọ mới, Xuân gặp Hiệp, một chàng trai quê Nghệ An. Hiệp nói: “Hoàn cảnh em giờ đi làm cũng khó, về quê cũng không dễ. Bỏ thai lại là cái tội. Thôi mình giả vờ cưới nhau để em tiện việc sinh con rồi tính tiếp”.
Nghe bùi tai và cũng cảm động trước tấm lòng của Hiệp, Xuân gọi điện xin bố mẹ vào giải quyết chuyện hôn nhân. Tại đám cưới, vẻ lo lắng ân cần của chàng rể nghèo đã gây ấn tượng tốt đẹp với gia đình cô dâu. Ngoài tiền mừng cưới, ông bà còn cho thêm Xuân 5 triệu đồng dằn túi. Đó là số tiền ông bà đã thế chấp một sào ruộng cho con dành khi sinh nở.
Nhưng ngay sau ngày cưới, Hiệp đã lộ rõ bộ mặt tráo trở. Anh ta lấy hết tiền cưới lẫn nữ trang, phần lớn là của gia đình bên Xuân cho, nói là để trả tiền công cho mấy người sắm vai họ hàng trong đám cưới. Xuân kể: “Trước khi cưới một tuần, anh ta bảo tôi dọn về phòng trọ chung cho có vẻ là vợ chồng.
Từ đó anh ta buộc tôi ở luôn trong căn phòng đó”. Dù “hợp đồng” chỉ là đám cưới giả nhưng sau ngày cưới, Hiệp ép Xuân quan hệ tình dục liên tục khiến cô bị động thai phải vào bệnh viện điều trị.
Sợ cha mẹ đau lòng, Xuân không dám nói thật về cái bào thai. Cô nín nhịn sống cùng nhà với Hiệp cho đến sau ngày sinh hơn ba tháng. Suốt thời gian đó, Xuân vẫn phải đóng vai vợ chồng với Hiệp, nghĩa là tối tối, anh ta vẫn chui vào mùng Xuân đòi hỏi…
Khi mẹ Xuân vừa mang cháu về quê cho cô đi làm trở lại, là lúc Xuân bị đánh ghen. Hóa ra, Hiệp đã có vợ con đề huề ở quê. Xuân chới với khi hai vợ chồng Hiệp đưa ra cái giá 40 triệu đồng cho màn đóng vai chồng này, buộc cô phải trả ngay trong vòng nửa tháng, nếu không sẽ về quê nói hết chuyện cho cha mẹ, xóm làng của Xuân.
Luật sư Lâm Thị Mai - Đoàn Luật sư TP.HCM cho biết: bằng thủ đoạn gian dối xâm phạm quyền sở hữu tài sản của người khác, Hiệp đã có những hành vi vi phạm pháp luật: chiếm đoạt tài sản vi phạm điều 139 BLHS hoặc tội công nhiên chiếm đoạt tài sản điều 137 BLHS. Với hành vi cưỡng ép quan hệ tình dục đến động thai ảnh hưởng sức khỏe và thai nhi (giấy khám điều trị của bác sĩ), Hiệp phải chịu trách nhiệm hình sự tại điều 113 về tội cưỡng dâm trong BLHS.
Tuy nhiên, việc kiện Hiệp là rất khó vì Xuân không có một bằng chứng nào về mối quan hệ giữa cô và Hiệp, thiếu cơ sở về việc tống tiền của Hiệp (Xuân phải chứng minh tài sản trị giá bao nhiêu, chiếm đoạt như thế nào…). Thứ hai, dù có tổ chức cưới nhưng không đăng ký kết hôn nên quan hệ hôn nhân này không được pháp luật thừa nhận. Thứ ba, do Xuân chịu đựng và khéo che giấu nên việc cô bị Hiệp bạo lực, cưỡng ép quan hệ tình dục rất khó chứng minh...
Chỉ còn một cách duy nhất là Xuân và gia đình phải chấp nhận thực tế là mình đã bị lường gạt, coi đây là một bài học. Và, bài học này không chỉ của riêng Xuân!